NGƯỜI RU MỘNG ẢO
Tôi đánh rơi tôi nửa cuộc đời
Nửa đời còn lại đánh rơi tôi
Khói trắng ru tôi vào ảo mộng
Nỗi đau trần thế cũng quên thôi.
Tôi như con thú sống lang thang
Nuối tiếc làm chi đã muộn màng
Vật vã từng cơn qua cuộc sống
Mơ màng khói thuốc quyện không gian
Tôi xin người đừng xa lánh tôi
Xác thân còn lại những tanh hôi
Đôi chân lầm lỡ không dừng bước
Một phút quên thân nát một đời.
Tôi biết tìm đâu một nẽo đường
Chốn về đầy ắp những yêu thương
Hảy cho tôi sống như người sống
Những ngày còn lại kẻ hoàn lương.